Nam thần biến thành cún
Phan_14
Tô Tiểu Đường gật đầu, "Sau khi tốt nghiệp đại học lập tức dọn ra ngoài ở một mình."
"Thật giỏi! Người nhà cô yên tâm để cô là con gái một mình bên ngoài sao?" Phương Cảnh Xán cảm thán.
Tô Tiểu Đường đang đánh máy trả lời khách hàng liền dừng động tác, "Có gì mà không yên tâm, tôi cũng lớn rồi."
Phương Cảnh Xán nghiêng đầu nằm sấp trên bàn thở dài, "Ai, thật ước được giống như cô, có thể ở một mình một nơi."
Bởi vì trước đó có nghe Phương Cảnh Xán nói bị ép buộc không được chuyển ra ngoài một mình, Tô Tiểu Đường nhịn không được bật cười, "Vậy anh tìm bạn gái sớm một chút không phải có thể dọn ra ngoài ở sao?"
Trọng tâm câu chuyện cuối cùng cũng đi đến quỹ đạo, Phương Cảnh Xán ngồi thẳng người lên, "Tiểu Đường vậy còn cô? Sao cô không tìm một người bạn trai? Cô thích tuýp người đàn ông như thế nào?"
Phía sau, lỗ tai Phương Cảnh Thâm run lên, sau đó dựng đứng.
"Thích tuýp người đàn ông như thế nào à?" Tô Tiểu Đường tự hỏi, sau một lúc lâu nói, " Tôi không có yêu cầu đặc biệt gì cả, chỉ cần thành thực, có trách nhiệm, kiên định, tạo được cảm giác an toàn là được rồi!"
Phương Cảnh Xán nghe xong ánh mắt nhìn thẳng, "Thật?"
"Thật, có vấn đề gì không?" Tô Tiểu Đường không giải thích được.
"Đương nhiên là có vấn đề! Thành thực, có trách nhiệm, kiên định, cảm giác an toàn? Cô nói xem có mấy người phù hợp như anh tôi? Cho dù là từ lúc đi học hay đi làm, luôn luôn là một rô bốt, người yêu thích vô số ... Thế nhưng sao cô lại thích anh ta chứ?" Phương Cảnh Xán lại càng khó hiểu.
Vẻ mặt Tô Tiểu Đường ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Phương Cảnh Thâm trên ghế sô pha.. Haiz, từ khi Phương Cảnh Thâm biến thành cún bên cạnh mình, đã không biết là lần thứ bao nhiêu bị người ta vạch trần là thích anh ấy, Tô Tiểu Đường gần như đã tê dại.
"Vì sao chứ? Tôi thật là tò mò!"
Phương Cảnh Xán còn chưa từ bỏ ý định truy hỏi, Tô Tiểu Đường không thể làm gì khác hơn là thở dài nhỏ giọng ngập ngừng nói: "Cậu hỏi tôi, tôi cũng không biết mà, tôi không có nói sai, từ nhỏ đến lớn tiêu chuẩn một nửa tương lai của tôi đều là như vậy, cậu nói cũng không sai, Phương Cảnh Thâm quả thực không phải là mẫu người tôi thích, thậm chí có thể nói là mẫu người hoàn toàn trái ngược..."
"Đúng vậy, đúng vậy!" Nghe thấy câu cuối, Phương Cảnh Xán mắt sáng lên nhìn cô, lại nghe Tô Tiểu Đường tiếp tục nói: "Nhưng người tôi thích là anh ấy mà."
Cho dù anh ấy không phải là mẫu người tôi thích nhưng tôi vẫn thích anh ấy.
Phương Cảnh Thâm nghe được trong lòng có chút rạo rực, dường như là có cái gì đó phá tan lớp bùn đen tăm tối từ từ nảy mầm, anh cũng từng vì chuyện này mà bị mê hoặc, Tô Tiểu Đường, cô ấy cũng không phải là mẫu người anh thích...
Thật là ngại quá đi mất, đang có nam thần ở đây, Tô Tiểu Đường nói xong cũng không kiềm chế được đỏ mặt, nhanh chóng giấu đầu hở đuôi giải thích, " Đây đều chỉ là chuyện trước kia, ha ha, chúng ta nói chuyện khác đi!"
Phương Cảnh Xán buồn buồn gật đầu, "Ừ, đều đã là chuyện trước kia, không nói chuyện này nữa, được rồi, Tiểu Đường à, cô nghĩ con người tôi thế nào hả? Có đặt biệt kiên định, khiến người ta có cảm giác an toàn không?
Nghe thấy câu hỏi này, Tô Tiểu Đường không biết nói gì, có kiên định có trách nhiệm hay không cô không biết, thế nhưng cảm giác an toàn? Tô Tiểu Đường liếc nhìn khuôn mặt đẹp trai hoàn mỹ theo gien di truyền của Phương gia
"Thế nào thế nào?" Phương Cảnh Xán chờ mong hỏi.
Tô Tiểu Đường ho nhẹ một cái trái lương tâm đáp: "Cũng được..."
Phương Cảnh Xán nghe xong thật vui vẻ, "Đúng không đúng không! Tiểu Đường, nếu như tôi nói với cô..."
Phương Cảnh Xán lâu lâu cũng không nói tiếp, Tô Tiểu Đường không khỏi ngẩng đầu hỏi: "Nói cái gì?"
Phương Cảnh Xán hít sâu một hơi, "Nếu như tôi nói với cô, tôi ..."
Lời còn chưa dứt, phù một tiếng, chú cún Thịt Viên nào đó đã từ phía sau đột nhiên nhảy ngăn giữa hai người, trong miệng ngậm một cái bàn chải.
"Muốn chải lông sao?" Tô Tiểu Đường cầm bàn chải.
Phương Cảnh Thâm cọ cọ tay cô một chút thể hiện sự đồng ý, sau đó cọ cọ vào chân cô rồi ngoan ngoãn nằm xuống chờ được chải lông, mắt còn nhìn cô mong đợi.
Tô Tiểu Đường quả thực sắp điên mất rồi, rốt cuộc hôm nay nam thần bị sao vậy?
Trước kia anh vẫn khách khí, chưa từng thân thiết với cô như vậy, cô thực sự cũng muốn hoài nghi trước mắt mình rốt cục có phải là nam thần hay không, hay là Thịt Viên đã trở lại rồi?
Thấy Tô Tiểu Đường ngây ngốc chậm chạp không hành động gì, Phương Cảnh Thâm nghi vấn nghiêng đầu "A u" một tiếng.
Tô Tiểu Đường sắp bị chảy máu mũi
Nam thần của cô sao lại có thể đáng yêu như vậy!!!
Chương 26
“Được được được, chị biết rồi, chải cho cưng ngay đây!” Tay chân Tô Tiểu Đường luống cuống vội vàng chải lông giúp nam thần.
Lúc này Phương Cảnh Thâm mới hài lòng, cằm thoải mái gác lên đùi của cô, nhẹ nhàng nằm sấp xuống, híp mắt lim dim.
Phương Cảnh Xán ở bên cạnh trông thấy thì hâm mộ không thôi, hóa ra con Thịt Viên này bản tính không phải lãnh đạm, mà là trung thành, chỉ tỏ ra vô cùng thân thiết với chủ nhân của nó.
“Thịt Viên thật đáng yêu…” Phương Cảnh Xán khen ngợi một câu, ham muốn nói: “Tôi luôn muốn nuôi một con cún …”.
“Vậy sao không nuôi?” Tô Tiểu Đường nhịn không được hỏi.
Phương Cảnh Xán chống cằm thở dài, vẻ mặt ai oán: “Cái này còn cần phải hỏi sao? Anh của tôi ngay cả trên mặt đất có nhiều hơn một sợi tóc cũng chịu không nổi huống chi là nuôi cún! Ở nhà, tôi cũng không có quyền lên tiếng!”.
“Hic…” Nhưng bây giờ bản thân Phương Cảnh Thâm lại biến thành cún, đời người quả thật rất khó đoán trước!
Tô Tiểu Đường tỉ mỉ chải lông một lượt cho nam thần : “Được rồi”.
Nhanh thế à? Động tác dịu dàng ở trên lưng dừng lại, Phương Cảnh Thâm hí nửa con mắt, dường như có chút không vui, nhưng vẫn phải đứng lên, run run nhúm lông trên đầu, rồi ngậm cái bàn chải đi khỏi.
Vừa mới bị quấy rầy, Phương Cảnh Xán thật vất vả mới lấy được dũng khí mở miệng nhưng chỉ nói được một nửa, lúc này lại không dám hỏi thẳng thừng, đành phải nói quanh co lòng vòng: “Tiểu Đường, tôi giới thiệu bạn trai cho cô được không?”.
“A?” Tô Tiểu Đường lấy làm kinh hãi, vội vàng phất tay nói: “Không cần! Nhưng sao đột nhiên cậu lại có suy nghĩ này…”.
Ra trận bất lợi, Phương Cảnh Xán cũng sốt ruột: “Vì sao không cần? Bây giờ cô độc thân, tôi thấy chuyện này rất bình thường mà” Anh còn định đề cử mình đó chứ.
“Trước mắt còn có rất nhiều dự định… Tóm lại, lúc này tôi không muốn nghĩ tới, cho dù muốn tìm, chí ít cũng phải chờ tôi giảm cân thành công đã! Bằng không ai lại đồng ý quen với tôi!” Dĩ nhiên Tô Tiểu Đường không thể nói chuyện ngoài ý muốn của Phương Cảnh Thâm, chẳng qua lý do này đúng thật là nguyên nhân chiếm phần lớn.
Phương Cảnh Xán dưới tình thế khẩn cấp kéo tay Tô Tiểu Đường một cái: “Ai nói, ai nói không đồng ý, tôi lập tức…”.
Cộp cộp cộp, cái bóng đèn cún vừa mới đi không được bao lâu thì đã thong thả bước trở lại, miệng còn ngậm một túi đồ ăn vặt, Phương Cảnh Xán đang nắm lấy bàn tay của Tô Tiều Đường, đúng lúc túi thức ăn rơi “bịch” một tiếng lên bàn tay đó của cô.
Phương Cảnh Xán nhìn thấy túi đồ ăn vặt màu sắc rực rỡ trong tay Tô Tiểu Đường thì khuôn mặt cậu ta đen đến mức tưởng chừng như sắp phát điên, cậu đang nghi ngờ con cún này có phải nghe hiểu tiếng người hay không, còn cố tình đối địch với mình!
“Cưng muốn ăn cái này sao?” Nam thần sang đây đã dời đi toàn bộ lực chú ý của Tô Tiểu Đường, tận chức tận trách giúp anh xé túi nhựa, đút cho anh ăn.
Sau đó Phương Cảnh Thâm liền thuận thế trực tiếp nằm xuống đùi của Tô Tiểu Đường, thảnh thơi mà hưởng thụ đồ ăn, hoàn toàn không có ý định muốn rời khỏi.
“Cậu vừa mới nói gì thế?” Tô Tiểu Đường vừa đút vừa hỏi.
Không khí này quả thực làm cho Phương Cảnh Xán có cảm giác mình giống như một cái bóng đèn, vẻ mặt cậu ta có chút xấu hổ “Không có gì, không có gì, chỉ là muốn xem, xem chỉ tay cho cô mà thôi ha hả…”.
“Cậu còn biết cái này nữa à?” Tô Tiểu Đường giật mình.
Con ngươi của Phương Cảnh Xán đảo một vòng, lập tức nhếch miệng cười, đúng lúc nghĩ ra một ý tưởng rất hay.
Tiểu Đường để cho anh ta xem chỉ tay của mình, sau đó nói với cô: “Tiểu Đường, trong mệnh của cô thiếu tôi…”
A lãng mạn đến cỡ nào…
Phương Cảnh Xán ngây ngô mà tha hồ tưởng tượng đang chuẩn bị thay đổi hành động, nhưng vào đúng lúc này tiếng đập cửa “Cốc, cốc, cốc” lại vang lên, đánh một tiếng dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng dũng khí giảm, đánh ba tiếng dũng khí không còn, Phương Cảnh Xán lại bị cắt ngang rất nhiều lần, nhất thời như quả bóng cao su bị đâm cho xì hơi.
Hôm nay sao lại thế này, đúng là không thuận lợi mà! Haiz, coi như làm việc tốt thường gặp trắc trở! Phương Cảnh Xán đang tự an ủi mình, thì thấy Tô Tiểu Đường đi ngang qua mở cửa, sau đó sững sờ ngay tại chỗ.
Phương Cảnh Xán tò mò thò đầu nhìn xem ai đến, tiếp đó cũng kinh ngạc mà ngây ngẩn cả người, thất thanh hô lên: “Bố?”.
“Còn có bà cố…Hai người sao lại tới đây?” Vẻ mặt của Phương Cảnh Xán khiếp sợ.
Ngoài cửa, bố của Phương Cảnh Xán, khi Phương Trạch Minh nhìn thấy con trai nhà mình thì nhíu mày hỏi: “Sao con lại ở đây?”.
“Con… Con là bạn của Tiểu Đường, qua đây làm khách không được sao? Hai người đến mới quái lạ đấy!” Phương Cảnh Xán phản bác.
Vừa nãy Tô Tiểu Đường chỉ nhận ra bà cố, nghe Phương Cảnh Xán gọi người đàn ông kia là “Bố”, mới biết, hóa ra đây là bố của cậu ta và Phương Cảnh Thâm, vì thế càng thêm kinh ngạc, trong lòng cứ hồi hộp mãi, vội vàng nghênh đón người vào nhà: “Bà, còn có Phương tiên sinh… Vào nhà trước rồi nói!”.
Bà cố vừa vào cửa liền cười ha hả cầm tay Tô Tiểu Đường: “Tiểu Đường, bà và ba của Thâm Thâm đến đây là để cầu hôn!”.
“Phụt__khụ khụ khụ…” Phương Cảnh Xán sợ tới mức bị nước bọt của mình làm cho sặc, anh đã sớm đoán được họ sang đây dĩ nhiên là có liên quan đến chuyện kia, nhưng mà… “Cầu hôn” cách nói này làm cho người ta sốc quá đó!
Dĩ nhiên Tô Tiểu Đường cũng bị dọa, xấu hổ tới mức tay chân không biết đặt ở đâu: “Cái này…”.
Nhìn thấy đám người hỗn loạn, Phương Cảnh Thâm đứng trong phòng quay người sang hướng khác, trong lòng dường như đang lặng lẽ buông một tiếng thở dài, anh thong thả đi đến bên cạnh Tô Tiểu Đường, bày ra dáng vẻ cùng một phe cánh.
Tô Tiểu Đường cúi đầu nhìn thấy Phương Cảnh Thâm xuất hiện bên cạnh mình, tâm trạng đang bối rối dần dần bình tĩnh trở lại, mặc kệ phát sinh chuyện gì vẫn có nam thần ở đây, đến lúc đó cứ nhìn nam thần căn dặn rồi trả lời là được
Phương Trạch Minh cũng có chút xấu hổ, kéo kéo bà nội bên cạnh: “Bà, bà đừng dọa người ta chứ!”.
Bởi vì sức khỏe của vợ ông không tốt, ông vẫn chưa nói cho bà tin con trai gặp chuyện không may, bên này bà cụ lại đột nhiên ầm ĩ muốn xung hỉ cái gì đó, không đồng ý thì một khóc hai nháo ba thắt cổ, ông là một người đàn ông, đường đường là chủ tịch hội đồng quản trị trong công ty, nhưng thật sự không còn cách nào khác chỉ có thể hùa nhau làm càn.
“Thật xin lỗi Tô tiểu thư, vị này chính là bà cố của Phương Cảnh Thâm, ngày hôm qua chắc hai người đã gặp nhau rồi, cảm ơn cháu đã giúp đỡ, bà cụ chính vì lo lắng cho chắt trai nên có chút nóng vội, cháu đừng để ý” Phương Trạch Minh khách khách khí khí mà nói.
“Không sao…”.
Dưới ánh mắt thúc giục của bà cụ, Phương Trạch Minh kiên trì nói tiếp: “Hôm nay đánh liều tới cửa quấy rầy, là có việc muốn xin Tô tiểu thư giúp đỡ”.
“Vậy à… Hai người ngồi trước đi, cháu đi pha trà cho mọi người, có chuyện gì ngồi xuống rồi từ từ nói”.
Tô Tiểu Đường chạy đi châm trà, Phương Cảnh Xán vội vàng theo sát không tha, nói nhỏ: “Tiểu Đường, cô đừng có quên chuyện lúc trước đã đồng ý với tôi đó! Mặc kệ bọn họ nói gì, ngàn vạn lần đừng đồng ý biết không?”.
“Biết rồi, biết rồi” Thực ra Tô Tiểu Đường vội đến nỗi xoay vòng vòng, lời nói của Phương Cảnh Xán hoàn toàn không đi qua não, cô chỉ trả lời đại một câu thôi.
Phương Cảnh Xán nghe xong thoáng an tâm một chút.
Tô Tiểu Đường bưng trà trở lại phòng khách, nhìn thấy bà cụ sờ sờ đầu Thịt Viên, vừa vuốt ve vừa cười nói: “Tiểu Đường, cún nhà cháu nuôi thật béo tốt”.
Phương Cảnh Thâm bị bà cụ hết sờ đầu rồi lại tới nhéo mặt dường như có chút bất đắc dĩ, Tô Tiểu Đường thấy thế không khỏi nhếch miệng nở nụ cười, thật may đây là bà cố của Phương Cảnh Thâm, nếu là người khác chắc chắn sẽ không chịu ngoan ngoãn nằm bò ra đấy để người ta sờ đâu.
Phương Trạch Minh và bà cụ ngồi dàn hàng trên sofa, tay Tô Tiểu Đường bị bà cụ lôi kéo, Phương Cảnh Thâm nằm sấp ở bên chân, Phương Cảnh Xán ôm đầu gối ngồi gần cái lò sưởi, một tay đỡ trán, dáng vẻ có chút không kiên nhẫn.
Ở trong mắt cô nam thần đã từng là một áng mây nhìn thấy nhưng không thể với tới, nhưng mà bây giờ… Phương Cảnh Thâm, bà cố của Phương Cảnh Thâm, bố của Phương Cảnh Thâm, em trai của Phương Cảnh Thâm… Người nhà của nam thần ngoại trừ mẹ anh, cơ bản đã đến đông đủ, loại cảm giác gặp cha mẹ này không ngờ lại kỳ diệu đến vậy…
Mặc dù trước khi đến đây Phương Trạch Minh đã lựa chọn từ ngữ để diễn đạt vô số lần, nhưng mà đến lúc này đây, loại chuyện này ông không có cách nào mở miệng, nhưng lại sợ nếu để bà cụ nói thì càng hỏng bét, cuối cùng vẫn là tự mình ra mặt.
“Tô tiểu thư, về tình hình cơ bản tôi sẽ không nói nhiều, cháu cũng biết đấy, chúng tôi đến đây tuyệt đối không phải cầu hôn gì gì đó, cháu đừng hiểu lầm…”.
Bà cụ nghe xong lập tức nóng lên: “Hiểu lầm cái gì! Không phải hiểu lầm! Chúng ta không phải tới…”.
Phương Trạch Minh bất đắc dĩ mà kề sát vào bên tai bà cụ nhỏ giọng nói: “Bà nội! Cuối cùng là bà nói hay cháu nói đây, không phải ở nhà đã bàn là để cho cháu nói sao? Nếu bà còn như vậy, cháu có thể bỏ mặc luôn đấy!”.
Lúc này bà cụ mới bĩu môi không cam lòng mà ngậm miệng.
Phương Trạch Minh ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Chuyện xung hỉ thế này trước đây theo cách nói phong kiến chính là mê tín, và đúng thật là có chút vớ vẩn…”.
Vẻ mặt của bà cụ trầm xuống, nhưng cố nén không xen miệng vào.
“Thật sự xin lỗi đã gây phiền phức cho cháu, chỉ hy vọng Tô tiểu thư có thể hiểu được tâm trạng của người làm cha mẹ như chúng tôi, chúng tôi quả thực đã cùng đường rồi…” Vẻ mặt Phương Trạch Minh khá suy sụp.
Phương Cảnh Xán ở bên cạnh vừa nhìn thấy dáng vẻ giả vờ bi thương của cha già nhà mình thì biết ngay ông sắp bắt đầu kế hoạch rồi đấy, không nhịn được mà lo lắng không yên.
Quả nhiên, trên mặt Tô Tiểu Đường hiện ra vẻ thông cảm: “Phương tiên sinh, ngài đừng nói như vậy, cháu hiểu mà”.
Phương Trạch Minh cảm kích mà nhìn cô: “Vừa nhìn thấy Tô tiểu thư thì biết ngay cháu chính là một cô gái lương thiện”.
Bà cụ ở bên cạnh nói thầm: “Dĩ nhiên, bà già này ăn muối còn nhiều hơn bọn trẻ các ngươi ăn cơm, bà đã nói mắt nhìn người của bà không sai mà”.
Tô Tiểu Đường được khen nên có chút xấu hổ.
Phương Cảnh Xán liên tục đấm ngực dậm chân, gấp đến độ giống như kiến bỏ trên chảo nóng, cô gái này thật sự rất là đơn thuần, chắc chắn không thể chơi với mấy con cáo già kia, vậy phải làm sao đây!
Nhìn thấy tính tình Tô Tiểu Đường khá yếu đuối Phương Trạch Minh cũng có phần tin tưởng hơn một chút: “Nói là xung hỉ, nhưng thực ra chỉ hoàn thành cái nghi thức mà thôi, cũng không cần đi đăng ký ở cục dân chính, hơn nữa chúng tôi cũng không tổ chức lớn, chỉ tiến hành trong yên lặng, tôi lấy nhân cách cam đoan, tuyệt đối sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì lớn với Tô tiểu thư, cháu chỉ cần dành ra thời gian một ngày là được”.
Phương Trạch Minh dừng một chút tiếp tục nói: “Vốn dĩ tôi đã chuẩn bị sẵn một khoản tiền để giúp đỡ cháu, không phải tôi sỉ nhục người khác, nhưng tôi là người làm ăn, đây là cách thức ổn thỏa nhất mà tôi nghĩ đến, nhưng mà, sau khi nhìn thấy Tô tiểu thư tôi biết ngay, cháu không như những người mà tôi đã từng tiếp xúc, tôi không nên dùng cách thức của người làm ăn đối với cháu, nếu tôi nói như vậy, sợ là cháu sẽ không chịu giúp tôi chuyện này, cho nên tôi chỉ có thể lấy tư cách của một người cha để cầu xin cháu, sau này nếu cháu cần giúp đỡ cái gì, Phương mỗ tuyệt sẽ không từ chối! Tôi cũng biết, tầm quan trọng của hôn nhân đối với một người con gái, như vậy thật sự là quá khó cho cháu, chỉ mong cháu không trách Phương mỗ đường đột…”.
Phương Cảnh Xán đỡ trán đau đầu không thôi, chết tiệt, cáo già vẫn xảo quyệt như xưa! Lời này ngay cả người có lập trường trái ngược với mọi người như anh cũng cảm thấy không có lý do gì để từ chối, càng khỏi phải nói tới con thỏ béo ú không hề có mưu mô như Tô Tiểu Đường kia!
Phương Cảnh Thâm lại rất bình tĩnh, về cơ bản hôm nay bố của anh đến đây sẽ nói cái gì anh cũng đã đoán được, và đúng là anh đoán không sai một chữ.
Đối phương cầu xin mình chân thành như thế, rồi còn nói tới loại tâm trạng này, Tô Tiểu Đường hoàn toàn không biết nên làm sao bây giờ, vội vàng mở miệng nói: “Phương tiên sinh, ngàn vạn lần ngài đừng nói như vậy, người nên xin lỗi chính là cháu, nếu không phải cháu, bây giờ Phương Cảnh Thâm cũng không nằm trong bệnh viện, ngay cả một câu chú cũng không nhắc tới, thì làm sao cháu có thể từ chối chú đây!”.
“Vậy cháu có phải… Đồng ý rồi không?” Con ngươi của Phương Trạch Minh sáng rực lên.
Phương Cảnh Xán đứng phía sau vội vàng lén chìa tay ra chọt chọt sau lưng Tô Tiểu Đường nhắc nhở cô ngàn vạn lần đừng trúng kế, kết quả vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Phương Trạch Minh.
Phương Cảnh Xán lập tức rút tay lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt kia như đang nói, sao sao, Phương Cảnh Thâm là con của bố, còn con thì không phải à? Bố biết rõ gu thẩm mỹ của con, rõ ràng cũng đã nhìn ra con thích cô gái này…
Ánh mắt của Phương Trạch Minh lại như đang nói, rốt cuộc sinh mạng của anh mày, bà cố mày quan trọng hay là tình cảm của mày với cô gái này quan trọng hơn? Sao vẫn như một kẻ không hiểu chuyện thế kia?
Chết tiệt! Từ nhỏ đến lớn con đều bị các người trông coi rất chặt chẽ, con còn chưa đủ hiểu biết sao? Hơn nữa, bố đừng có lén lút thay đổi quan niệm nha, cái gì mạng sống của anh trai, cái gì mạng sống của bà cố, biện pháp này vốn không thể nào có hiệu quả được? Ai có thể trơ mắt nhìn người con gái của mình cử hành hôn lễ với người đàn ông khác, còn với anh ruột của mình nữa chứ! Từ nhỏ đến lớn Phương Cảnh Thâm đều đè lên đầu cậu ta.
Trong khi hai cha con dùng ánh mắt trao đổi trong yên lặng, thì Tô Tiểu Đường đã lén lút trò chuyện với Phương Cảnh Thâm.
Tô Tiểu Đường đưa tay cho Phương Cảnh Thâm, nhìn anh, hỏi ý kiến của anh.
Mặc kệ bố của Phương Cảnh Thâm nói thế nào, cuối cùng cô chỉ nghe mỗi quyết định của Phương Cảnh Thâm mà thôi.
Nếu không cho dù bị oán giận, cô cũng không làm.
Lúc này, bàn chân của Phương Cảnh Thâm nhẹ nhàng phủ lên lòng bàn tay trắng nõn đã rịn mồ hôi ẩm ướt của cô, tâm trạng phức tạp trước nay chưa từng có.
Đúng lúc này, Phương Cảnh Xán thở phì phò mở miệng nói: “Bố, bà cố, các người làm như vậy, có nghĩ đến cảm nhận của anh trai con không? Nhỡ sau khi anh ấy tỉnh dậy biết…”.
Đúng thế! Nghi thức của hôn lễ thần thánh như vậy, sao có thể tùy tiện cử hành cùng với một người con gái, lại cùng với một người con gái mập ú như vậy, Phương Cảnh Thâm là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ rất kinh khủng, không chỉ xem quan điểm của người con gái đó, mà còn phải phù hợp với yêu cầu của người nhà anh nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn Phương Trạch Minh cùng bà cụ đều trầm mặc, vẻ mặt Tô Tiểu Đường thì ảm đạm, vô thức rút lại cánh tay đang run rẩy, cô không muốn trở thành vết nhơ trong cuộc sống của người khác, không muốn mình trở thành cái tên mà mỗi lần anh nhớ tới liền thấy bực bội và chán ghét.
Trong nháy mắt ngay khi Tô Tiểu Đường rút tay về, Phương Cảnh Thâm còn nhanh hơn cô, bàn chân mềm mại nhanh chóng ở trong lòng bàn tay cô viết xuống một chữ.
Chương 27
"Tên nhóc ngu ngốc! Cháu thì biết cái gì!" Bà cụ lập tức gõ lên đầu Phương Cảnh Xán một cái, thật vất vả mới khuyên được Tô Tiểu Đường đồng ý vậy mà lại để tên nhóc này lung lay.
"Nếu như người không còn, mấy thứ này còn có ích lợi gì? Chờ Thâm Thâm tỉnh dậy, ta sẽ tự mình nói với nó, nếu nó có trách vậy thì trách một mình ta là được rồi! Ta không tin Thâm Thâm là người không hiểu lý lẽ!"
"Không biết ai mới là người không nói lý lẽ..." Phương Cảnh Xán vuốt đầu lẩm bẩm.
"Các người đều nghĩ bà già như ta đây cố tình gây chuyện phải không? Được, cháu nói với ta cách này không được, vậy cháu có bản lĩnh gì để Thâm Thâm tỉnh lại? Nếu không làm được thì đừng ở chỗ này cản tay cản chân, hơn nữa vẫn chưa thử thì sao biết được? Tóm lại chỉ cần có một chút hy vọng lão già này cũng không bỏ qua..."
Bà cụ nói xong đau lòng bật khóc, Phương Trạch Minh đứng bên cạnh bất đắc dĩ đi khuyên nhủ, tư tưởng cố chấp của bà cụ đâu dễ khuyên bảo như vậy, ông sợ bà vì quẫn bách mà nghĩ quẫn, chỉ có thể chiều theo bà, nếu không có đánh chết ông cũng không chạy đến cầu xin con gái nhà người ta làm loại chuyện xung hỉ thế này.
Ông cũng đã từng đi tìm một số người quen biết, người có quyền thế không ai dám để cho con gái họ xung hỉ với một người nửa sống nửa chết nằm trên giường như vậy, những người chủ động tìm tới cửa giúp đỡ đều có âm mưu cả, bà nói người đó không thành tâm, không thật lòng, nói gì cũng không chịu đồng ý, bản thân phải tự đi tìm, người đã lớn tuổi còn bôn ba khắp nơi tìm người suýt chút nữa còn gặp chuyện không may.
Nếu lúc này ông không chịu thành toàn cho bà cụ, không biết bà sẽ còn làm ra loại chuyện gì, theo ý của bà mà làm, đến cuối cùng không có tác dụng bà cũng tự động bỏ cuộc, buông xuôi.
Nghĩ tới đây Phương Trạch Minh cũng vô cùng lo lắng Tô Tiểu Đường không đồng ý, nếu người ta không muốn, ông cũng không thể miễn cưỡng con gái người ta được.
Bên này Tô Tiểu Đường vì một câu nam thần vừa viết lên lòng bàn tay mình, kinh ngạc đến mức ngây ra, bước nhanh đến an ủi bà cụ, "Bà ơi, bà đừng nôn nóng, cháu vẫn chưa nói sẽ không đồng ý mà!"
Bà cụ vừa nghe xong những lời này, nước mắt lập tức ngừng rơi, nhìn cô chờ mong: "Vậy là cháu đồng ý rồi?"
Tô Tiểu Đường lại thận trọng liếc mắt nhìn Phương Cảnh Thâm, sau đó gật đầu, "Vâng."
"Cảm ơn, cảm ơn cháu gái!" Bà cố vô cùng kích động.
"Bà đừng nói cảm ơn, dù sao chuyện này cháu cũng có một phần trách nhiệm, chỉ cần là chuyện cháu có thể làm, cháu nhất định sẽ hỗ trợ, đây là việc cháu phải làm, thế nên bà đừng bao giờ cảm ơn hay cảm thấy có lỗi với cháu gì cả."
Bà cụ cảm thán không thôi, "Cháu là một cô gái tốt, ai cưới được cháu người đó hẳn là may mắn từ kiếp trước!"
Phương Trạch Minh thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại có lo lắng mới, "Chuyện này cô có cần bàn bạc lại với gia đình không, đây cũng không phải là chuyện nhỏ, nếu như bọn họ để ý..."
Tô Tiểu Đường không bao giờ mang chuyện gia đình mình nói với người ngoài, nghe bố của Phương Cảnh Thâm hỏi như vậy, đành phải giải thích: "Không cần, chuyện này cháu có thể tự mình quyết định. Mẹ cháu đã qua đời từ khi cháu còn rất bé, cha cháu cũng đã có gia đình mới, bình thường cũng ít khi qua lại, đây cũng không phải là chuyện lớn lao gì, chú cũng nói, đây chẳng qua chỉ là nghi thức, chỉ cần một ngày là xong hết, không nên nói với ông ấy."
Tuy rằng Phương Trạch Minh vẫn cảm thấy có chút băn khoăn, nhưng cũng chỉ có thể như vậy.
Bà cố nghe xong trong lòng thương yêu không dứt, kéo tay cô, "Đứa nhỏ đáng thương, nếu cháu không ghét bỏ, sau này bà cố sẽ là người thân của cháu! Có khó khăn gì cứ nói với bà..."
"Bà ơi, bà quá khách sáo rồi."
Bụi bay vô định, mọi chuyện không thể trở về như lúc đầu, Phương Cảnh Xán đứng bên cạnh nắm chặt hai tay không nói một lời tông cửa chạy ra ngoài.
Phương Trạch Minh nhìn bóng lưng giận dữ rời đi của con trai mình chỉ biết thở dài, ông là cha của cậu, nhưng ông cũng là cháu trai của bà, bà cụ đã cố tình làm như vậy, ông có thể làm sao?
Đứa con này cũng không có chút kiên nhẫn nào, chỉ là một nghi thức mà thôi, không phải kết hôn thật, nếu thích như vậy, không phải là không có cơ hội.
Haiz, chuyện ồn ào này... Mong là sẽ nhanh chóng kết thúc!
Tuy rằng Phương Trạch Minh hoàn toàn không tin xung hỉ có thể làm cho con trai ông tỉnh lại, nhưng sâu trong nội tâm kỳ thực cũng ôm một phần nhỏ hy vọng, ngộ nhỡ... ngộ nhỡ có tác dụng thì thế nào?
"Như vậy, bây giờ cháu phải làm gì?" Tô Tiểu Đường hơi lo lắng hỏi.
Bà cụ vỗ tay cô, "Tất cả mọi chuyện chúng ta đều sẽ sắp xếp thỏa đáng! Cháu ấy à, không cần làm gì cả, chờ làm cô dâu là được rồi!"
Lời này mặc dù không sai, nhưng nghe xong Tô Tiểu Đường thực sự xấu hổ, cười khan gật đầu, "Cháu biết rồi. Đến lúc đó cứ liên lạc với cháu? Cháu sẽ tận lực phối hợp."
"Được được được, cứ quyết định vậy đi! Bà trở về đi chọn một ngày lành!"
"Vâng ạ, chậm một chút, cháu tiễn bà!"
Sau khi tất cả người của Phương gia rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người là Tô Tiểu Đường và Phương Cảnh Thâm.
Tô Tiểu Đường đang đứng ngồi không yên, nghe Phương Cảnh Thâm dùng ipad nói một câu: [Không cần khẩn trương.]
Tô Tiểu Đường hít sâu một hơi gật đầu, trong đầu có thật nhiều điều muốn hỏi, thế nhưng lại rối loạn không nói được lời nào.
[Tiểu Đường, cám ơn cô.]
Đột nhiên, Phương Cảnh Thâm nói.
Phương Cảnh Thâm không có bất cứ cử chỉ hờn giận nào, còn nói cảm ơn với cô, đồng thời cũng nói cho cô biết, chuyện trong lòng cô lo lắng nhất vốn dĩ không tồn tại, anh cũng sẽ không để tâm, cũng không vì thế mà cảm kích.
Giống như đang bệnh được uống đúng thuốc, những lời đơn giản này, nội tâm rối loạn của Tô Tiểu Đường lập tức trở lại bình thường.
***
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian